CHUYỆN TÌNH BUỒN---- HOA TRINH NỮ|GIẢI TRÍ VÀ VUI CƯỜI CÙNG SÂM NHUNG

oh

oh

Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

CHUYỆN TÌNH BUỒN---- HOA TRINH NỮ



Em khẽ ..chạm ...vào  .. cánh . hoa trinh nữ
Màu tím còn man mác vẻ trinh nguyên
Hoa e thẹn giấu ánh mắt em hiền
Như đôi phút ta giận hờn nhau vậy

Anh kể em nghe cổ tích buồn trỗi dậy
Đưa em vào thế giới của  xa  xưa
Người ra trận sầu mắt kẻ tiễn đưa
Dòng kí ức viết nên tình dang dở

Khi binh đao máu tanh từng hơi thở
Ngựa hí vang dẫm nát cánh hoa buồn
Máu người rơi mà ngỡ giọt mưa tuôn
Vì xóm thôn đã chia li đôi ngả

Khi thủy chung vững như lòng núi đá
Đợi chờ như thác chảy hóa sông dài
Buổi loạn lạc đâu kiêng nể chi ai
Lệ ngập bước người đi vào cuộc chiến

Có kẻ đi mà không người tìm đến
Nên vầng trăng khuyết nửa vẫn sáng soi
Nửa trái tim nguyện sống trọn cuộc đời
Để chờ đợi nửa kia nơi trận mạc

Người con gái đem tình thương dào dạt
Cuốn thời gian vào định nghĩa hư không
Xa cách muối thêm mặn tình thêm nồng
Ngày ngóng đợi đêm tàn trong cơn mộng

Giật mình khi bên thềm rung tiếng động
Lá khẽ rơi mà ngỡ dáng anh về
Dây tơ hồng trọn ân nghĩa phu thê
Ai đã buộc mà nên duyên đôi lứa

Đã nguyện thề rằng không rời xa nữa
Non nước điêu linh, nên nặng nghĩa anh đi
Lệ rơi nhiều mà mòn cháy  khóe mi
Nhưng đâu thể đục tâm hồn trinh bạch

Một ngày kia sau bao ngày xa cách
Chàng trở về thôn xóm giữa hoàng hôn
Đem niềm vui mà dập tắt u buồn
Nụ cười đã tìm nàng quay trở lại

Nhưng
Chàng của quá khứ đã thay lòng hiện tại
Chàng của ngày xưa đã chết tự bao giờ
Người chinh nhân mà em mãi tôn thờ
Nay lại hóa kẻ sát nhân cuồng bạo

Em vẫn là em cô gái nơi xóm đạo
Tuổi thanh xuân ngắn ngủi đã qua rồi
Anh đâu còn là anh nữa anh ơi
Người lạnh nhạt tâm hồn như chạy trốn

Đâu còn như chàng trai nghèo bên xóm
Ngày ra quân hỏi “ấy có chờ không”
Rồi yên lòng vui đời sống quân nhân
Em cũng vậy những ngày dài chờ đợi

Em lo sợ giọt máu tanh ngày cưới
Người ôm em nhưng hạnh phúc còn đâu
Em quay mặt đi giấu tâm trạng u sầu
Chàng nhìn em mà lòng tràn đau khổ

Chàng bỏ đi và biệt tăm từ đó
Em sợ nên ôm mặt giữa canh thâu
Đời em như gấm vải lụa nhạt  nhàu
Nên đành để buồn đẩy đưa số kiếp

Ôi trần thế những dêm dài oan nghiệt
Đã giết đi trinh trắng một tâm hồn
Em chết đi khi lá biếc xanh non
Hóa thân làm kiếp đời hoa trinh nữ

Ngày nay chuyện về em không còn nữa
Mỗi lần ai khẽ chạm cánh hoa xinh
Hoa e thẹn mà rung động chân tình
Như ngày xưa em đưa tay che mặt

Hoa mọng nước căng tràn trong  khóe mắt
Và ngủ quên khi đêm xuống mơ màng
Gió ngày ngày còn mãi với  thở than
Trót đem lòng yêu loài hoa trinh nữ

Anh xin em đừng ngủ quên  trong quá khứ
Đừng như hoa mà e thẹn hồn anh
Yêu và hận trong ranh giới mong manh
Em vẫn giữ nét trinh nguyên mềm mại

Anh yêu em yêu luôn  loài hoa dại
Vì em là mãi mãi của riêng anh



CHUYỆN TÌNH BUỒN---- HOA TRINH NỮ
CHUYỆN TÌNH BUỒN---- HOA TRINH NỮ
CHUYỆN TÌNH BUỒN---- HOA TRINH NỮ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét