CHUYỆN TÌNH ---HOA HƯỚNG DƯƠNG|GIẢI TRÍ VÀ VUI CƯỜI CÙNG SÂM NHUNG

oh

oh

Thứ Hai, 11 tháng 4, 2016

CHUYỆN TÌNH ---HOA HƯỚNG DƯƠNG



Khi liếc mắt nhìn loài hoa ấy
Làm cho tớ  cảm thấy xuyến xao
Nhớ về chuyện - nè - đã rất lâu
Có đôi trai gái yêu nhau vô cùng

Hai người họ sống chung xóm nhỏ
Ở nơi đây thảm cỏ chứng nhân
Bao lời hứa hẹn ái ân
Đôi câu trau chuốt thêm phần sắc son

Họ ao ước trời còn tia nắng
Bầu trời xanh kia vẫn rạng ngời
Thì tình luôn sẽ đẹp tươi
Dặn lòng yêu mãi chẳng rời nhau đâu

Ôi ước nguyện chưa lâu đã tắt
Một đêm kia nước mắt nàng rơi
Khi chàng vội sớm nói lời
Chia tay chấm dứt đôi nơi cuộc tình

Nàng nhắc lại lời mình năm cũ
Mà chàng trai thật phũ phàng sao
Bảo nàng ngước mắt lên cao
Bầu trời tăm tối xanh nào thấy đâu

Nàng đau đớn vì câu tình phụ
Nhưng biết sao để giữ chàng đây
Đêm về u ám màu mây
Đâu phải ban ngày mà cứ ngóng trông

Chàng trở mặt và không thương tiếc
Để cho nàng đau biết bao nhiêu
Từng dòng lệ đổ cứ nhiều
Phũ phàng cay đắng khó xiêu nỗi lòng

Nàng vẫn khóc vẫn không từ bỏ
Hướng lên trời mãi ngó mãi mong
Bình minh tia nắng lại hồng
Người xưa trở lại tay trong tay người

Chờ với đợi đêm rồi cũng tận
Ánh nắng kia chiếu thẳng vào cô
Than ôi sự thật bây giờ
Mắt cô đã bị mù lòa thấy đâu

Những hy vọng ngày nao còn giữ
Ngày lại ngày vẫn cứ ngồi đây
Mong là mọi sự sẽ may
Khi nhìn thấy được thì ai quay về

Nhưng cay đắng ê chề đáng tiếc
Bởi vì cô đã chết đi rồi
Biến thành một loại hoa tươi
Hướng mặt lên trời hứng ánh nắng mai

Loài hoa ấy chắc ai cũng rõ
Hương ngọt ngào cánh nó vàng tươi
Tên đâu nghe gọi MẶT TRỜI
Vẫn có người đời thường gọi HƯỚNG DƯƠNG.


/////////////...


Viết về em qua một đóa hướng dương
Mỗi sáng sớm luôn vươn mình trong nắng
Ngẩng cao đầu đến khi mặt trời lặn
Lại rũ người buồn bã giữa bóng đêm

Màu vàng tươi không phải tô điểm thêm
Nó vẫn đẹp cánh mềm dịu dàng lắm
Một cái tên nhẹ nhàng và đằm thắm
Chảy vào lòng người sâu thẳm không quên

Từng cánh hoa đan xen ở phía trên
Bên trong nhụy luôn mọc lên sự sống
Mỗi hạt mầm như đong đầy khát vọng
Vẫn sinh tồn qua bóng của thời gian

Hoa hướng dương một mình đứng hiên ngang
Như tên gọi trong màu vàng rực rỡ
Hoa mặt trời vẫn âm thầm hé nở
Từng bông rạng ngời nào sợ bão dông

Có đôi khi gió lùa những đêm đông
Bông hoa cũng thấy lòng mình lạnh giá
Ôi thương sao... cánh màu vàng như đã
Hướng dương ơi... mặt trời ngã về đâu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét