NHI VIÊN KỂ CHUYỆN --CHUYỆN TÌNH BUỒN - HOA TI GÔN ...
Câu chuyện xưa ngàn đời nay kể mãi
Giữa hoang tàn bên thành phố athen
Người sợ hãi cam chịu một lời nguyền
Sau mười năm lại một lần bệnh dịch
Mây chiều vắng nét u buồn cô tịch
Lá thu vàng hận gió níu cành cây
Ác quỷ sao một kiếp sống đoạ đày
Để người sống tựa cô hồn lạc lối
Tên ác nhân nói một lời phản bội
Rằng con ai có vết đỏ bàn chân
Sẽ lớn lên mang lòng kẻ bất nhân
Giết người cha lấy mẹ hiền làm vợ
Ngày La Mã trị vì nơi xứ xở
Hoàng tử ngây thơ bé bỏng chào đời
Hoàng Hậu vui mà chẳng nói nên lời
Nhưng đâu biết mang lời nguyền tai hại
Lối mòn xưa vẫn có người đi lại
Vị vua già ôm day dứt trầm luân
Ôi con ta có vết đổ dưới chân
Sẽ giết ta lấy vợ ta chung sống
Vua thức tỉnh bàng hoàng trong giấc mộng
Sai kẻ hầu mang đứa bé đi xa
Lấy trái tim và mang về cho ta
Để cuộc sống không còn màu lo sợ
Kẻ hầu kia bế tâm hồn bé nhỏ
Cầm dao mà lòng đâu nỡ xuống tay
Nước mắt như ru ngủ một người say
Làm người đã quên đi lời vua dặn
Thà để nước cuốn đi dòng thù hận
Để oán ân phai nhạt giữa trần đời
Đứa bé kia nhân mạng một con người
Ta nỡ lấy trái tim còn bé bỏng
Là một kiếp để nhân gian trong vọng
Còn hơn là muôn kiếp tiếng còn nhơ
Giao đứa bé cho một kẻ mục du
Bên đàn cừu hát vang trên đồng cỏ
Lấy tim cừu thay tim người bé nhỏ
Nhà vua vui và đôi chút trầm ngâm
Thà giết con mà tránh kiếp loạn luân
Đau chốc lát còn hơn sầu vạn kiếp
Đứa ké kia chịu lời nguyền bất diệt
Lớn lên rồi cường tráng một đời trai
Đồng cỏ xanh nuôi sức rộng vai dài
Nước suối mát chảy vào tim sa mạc
Nơi kinh đô hung thần kia hiểm ác
Bệnh dịch làm người chết chất núi cao
Ai đang khóc mà rung động trời cao
Khi các vị thần còn mải mê tranh đấu
Để tắm đời vào trong dòng biển máu
Quái vật kia nửa thú lại nửa người
Gieo thương đau dân chúng khắp nơi nơi
Mang bí ẩn trong lòng một câu đố
Chàng trai kia giết cha vì phẫn nộ
Nông nổi nên giết phu ngựa cha già
Nguồn tội ác từ lời nguyền xấu xa
Nhân tâm chết bởi vô tâm trần thế
Chàng giết hung thần bằng võ văn tài nghệ
Con gì đi bốn chân mỗi sớm mai
Đi ba chân vào xế bóng chiều dài
Đi hai chân lúc trưa trời nắng gắt
Chàng giải đố và hung thần biến mất
Đi hai chân khi trai trẻ cuộc đời
Bò bằng bốn chân khi thủơ chào đời
Đi ba chân khi tuổi già chống gậy
Dân chúng nghe mà người quỳ kẻ lạy
Gọi tên vua giữa hoang phế chiều tàn
Ai ngờ đâu hoàng hậu là mẹ chàng
Mà giờ đây lại lấy người làm vợ
Khi biết tin chàng vô cùng đau khổ
Muốn chết đi vì ân nghĩa cha già
Ôm niềm đau mà sao quá xót xa
Chàng móc mắt để sống đời bóng tối
Con gái chàng thương người cha vô tội
Vì khổ đau làm thương bản thân mình
Trời ngăn sao phụ tử mối ân tình
Nên theo cha vào trong rừng sâu thẳm
Chàng chết đi giữa hạ về toả nắng
Cô gái buồn nước mắt khóc thương cha
Xin mẹ ơi hãy rộng lòng thứ tha
Cho cha con được vong hồn siêu thoát
Cô gái về khi cửa nhà hoang nát
Bản thân nàng cũng mang án tử hình
Vì ân nghĩa mà nàng đã quyên sinh
Người thương tiếc mà lập bia dựng mộ
Ôi nhân gian giữa bao niềm sầu khổ
Con xin trời hãy sáng một vầng dương
Đừng mang tim ra thử thách đau thương
Để mãi mãi là con người phụ bạc
Trên mộ nàng cỏ xanh màu thơm ngát
Và tinh khôi trong trắng một màu hoa
Ôi mẹ ơi người hẳn đã ghé qua
Tưới nước ấm lên mộ người mệnh bạc
Người đời gọi loài hoa buồn man mác
Là loài hoa mang hương sắc ti gôn
Như bao la ấp ủ 1 tâm hồn
Cánh hoa trắng li ti trong nắng sớm
Mai sau này khi con tròn tuổi lớn
Sẽ được cha trao một đoá Ti GÔN
...................................................................................................
Đừng thét nữa lời bi thương sầu cảm
Để mây trời nghi ngút một màu tang
Hỡi tigon ta đã gọi tên nàng
Bên ngôi mộ xót thương loài hoa dại
...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét