NHI VIÊN KỂ CHUYỆN - CHUYỆN TÌNH HOA TÍM - 10 GIỜ
Ghé tai anh thì thầm em hỏi nhỏ
Kể em nghe chuyện hoa tím mười giờ
Anh ôm em ôm tình đầu hoa nở
Đưa em vào thế giới thủa ban sơ
Ngày vũ trụ heo hút ánh trăng mơ
Đông lạnh giá tuyết giăng đầy xứ sở
Hàng thông già tắm mình trong sương gió
Cành khẳng khiu xơ xác lá tang thương
Ai ngờ đâu còn đó một thiên đường
Ngôi làng nhỏ ẩn mình trong góc núi
Lửa ấp hương trên than hồng tro bụi
Bữa cơm chiều trong mái ấm vui thay
Có chàng trai đang khôn lớn từng ngày
Hồn thả giữa thảo nguyên trời thơ mộng
Nụ cười tươi căng tràn đầy nhựa sống
Bên mẹ già goá bụa đã từ lâu
Chẳng ai biết cha chàng đã về đâu
Để mẹ chờ tắt dài trong hi vọng
Lửa yêu thương khao khát tình cháy bỏng
Thời gian như nguội tắt kỉ niệm buồn
Chàng lớn lên rung động góc tâm hồn
Ngày biết yêu là lòng xao xuyến lạ
Vì thu sầu mà rừng già thay lá
Vì tim em đã khẽ gọi tim anh
Dòng nước trong nuôi ngọn gió mát lành
Ánh nắng mai ấm chân tình đôi lứa
Trái tim em chàng từng đêm gõ cửa
Em thẹn thùng để mắt lạc tìm ai
Vẻ trinh nguyên nuôi nấng tình hoang dại
Tay nắm tay rong ruổi với thời gian
Rồi xa nhau khi nắng tắt chiều tàn
Hẹn ngày mai nắng lên tình chớm nở
Khi bên em mà lòng anh cứ ngỡ
Một ngày dài là một khắc trôi qua
Nỗi nhớ nào ngăn cách được tình ta
Rời chốn hẹn mà hồn còn ở lại
Trời gieo chi mầm sầu trong hiện tại
Động làm chi vào quá khứ ngủ yên
Xin vùi đi vào kí ức lãng quên
Xin như muối hoà tan vào dòng biển
Mười giờ hôm sau chốn cũ tình hò hẹn
Anh xa em đã nửa thế kỉ rồi
Và ngày mai thế kỉ sẽ nhân đôi
Và chẳng mấy sẽ là thiên nhiên kỉ
Duyên phận như 1 lời nguyền huyền bí
Bởi mấy ai.. yêu... sẽ được gần nhau
Bởi ngày mai ai đoán trước được đâu
Đời là vậy không bao giờ thay đổi
Hãy quên anh như quên lời chưa nói
Lời biệt ly mặn đắng khoé mi cay
Ngày nào nắm chặt nay hờ hững đôi tay.
Em buồn bã chết mòn nơi chốn hẹn
Lại mười giờ và chờ anh không đến
Ngày qua ngày em chết bởi héo mòn
Bờ môi ngày nào anh đã từng hôn
nay phai nhạt như trời chiều nắng tắt
Đã bao lần em đi về và khóc
Thân gái mềm như làn tóc em thơm
Em không trách anh sao quá vô tâm
Mà than trách sao cuộc đời ai oán
Một ngày kia con suối buồn khô hạn
Cũng là ngày em chết vì chờ anh
Dòng biển ôm em , thân xác vô danh
Con sóng hoá thân em thành bọt nước
Và chỗ hẹn lứa đôi thuở ngày trước
Mọc cho đời tươi thắm một màu hoa
Cánh hoa tươi.. ôi... màu tím thướt tha
Trời đã hiểu tấm chân tình cô gái
Người đời sau nhìn hoa còn nhớ mãi
Mười giờ rồi hoa hé mở phong thư
Ai ngắm hoa mà khẽ hỏi tâm tư
Anh sẽ không như chàng trai kia nữa
Ôm anh đi và em ơi đừng sợ
Vì mười giờ chỉ nở một lần thôi
..................................................................
Viết vào tim đôi dòng thương dòng nhớ
Thổi tâm hồn từng hơi thở thương yêu
Rót nữa đi rượu nồng có bao nhiêu
Khi đã say thiết chi niềm hối tiếc
Khi thế gian vang khúc tình li biệt
Đời là mơ mà đâu đẹp như mơ
Ai đem vần mà ghép chữ nên thơ
Để nhân thế khóc tình còn dang dở
Anh giấu mặt trời ... hoa tàn mau nở
Khoét vầng trăng để bóng tối buông mình
Để nhân gian sầu đượm bước nhân tình
Chờ rồi đợi hoá kiếp buồn năm tháng
Ngả vào lòng anh trong bình yêu lãng mạn
Hồn em bay trong đôi mắt anh hiền
Bờ môi em tô một chút lãng quên
Anh hôn mãi hôn hoài mà không nhớ
NHI VIÊN KỂ CHUYỆN - CHUYỆN TÌNH HOA TÍM - 10 GIỜ
NHI VIÊN KỂ CHUYỆN - CHUYỆN TÌNH HOA TÍM - 10 GIỜ
NHI VIÊN KỂ CHUYỆN - CHUYỆN TÌNH HOA TÍM - 10 GIỜ
.....
...
..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét