CÓ PHẢI ....YÊU ...ĐÃ LÀM NÊN SỰ SỐNG |GIẢI TRÍ VÀ VUI CƯỜI CÙNG SÂM NHUNG

oh

oh

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2015

CÓ PHẢI ....YÊU ...ĐÃ LÀM NÊN SỰ SỐNG


CÓ PHẢI ....YÊU ...ĐÃ LÀM NÊN SỰ SỐNG
Có phải yêu đã làm nên sự sống
Từ xa xưa chuyện thế giới hai người
Bên thiên đường vầng mây trắng êm trôi
Tạo nhân gian bởi đôi dòng cảm xúc

Lặng yên nhé nghe chuyện tình anh kể...........
Chuyện ngày xưa.. buồn... quay về nhân thế
Xóm thôn nghèo xơ xác giữa chiều đông
Biển vẫn xanh trong vị mặn hương nồng
Đã ôm ấp mối tình đầu thơ mộng

Có phải yêu đã làm nên sự sống
Từ xa xưa chuyện thế giới hai người
Bên thiên đường vầng mây trắng êm trôi
Tạo nhân gian bởi đôi dòng cảm xúc

Có một chàng trai giá băng miền kí ức
Cuộc đời giam chàng vào thế giới lặng câm
Mơ ước sao cất tiếng hát đôi lần
Mong ước sóng nhỏ tan giữa đời biển lớn

Hồn cao thượng trách chi đời nhỏ mọn
Đem giọng ta vào một cõi hư không
Miệng không hát nhưng hát ở trong lòng
Mấy ai hiểu nỗi bi sầu tan nát

Thôn xóm bên có nàng mê điệu nhạc
Nhà vốn nghèo nhưng đâu thiếu tình thương
Đem niềm vui ấp ủ mọi u buồn
Ẩn thù hận trong lòng không tì vết

Nàng đem lòng yêu chàng trai tha thiết
Những chiều vàng nàng hát sóng biển tan
Lệ khẽ rơi dâng nguồn lũ nhân gian
Cuốn thù hận trôi vào dòng kí ức

Chàng để tình yêu bấp bênh trên bờ vực
Đâu nghĩ thiên đường lại có ở nơi đây
Để tim sỏi đá nóng chảy từng ngày
Mở cánh cửa chàng vui thầm đón nhận

Yêu làm tan mọi căm hờn thù hận
Hay xoá đi những mặc cảm tâm hồn
Ta đâu còn một thế giới cô đơn
Sẽ sống bên một tâm hồn đổi khác

Sóng vẫn vỗ bến bờ ôm tầng cát
Nhìn chàng trai suy nghĩ thoáng trầm tư
Nàng chờ ngày hạ tàn đón hương thu
Vào rừng thẳm tìm loài hoa hồng đỏ

Hơi se lạnh thoảng trong từng cơn gió
Nắng yếu lòng chút hơi ấm nhỏ nhoi
Nàng qua bao dải núi con đồi
Qua sông lớn thác đổ ngàn con suối

Như biển kia mặn khát khao tình muối
Nàng yêu chàng lệ chát đắng bờ môi
Nhớ người yêu mà đâu phút nào nguôi
Bao gian khổ nàng mơ về hạnh phúc

Lặng câm đã giam chàng nơi tù ngục
Đoá hồng ơi hãy an ủi lòng chàng
Phận gái mỏng mang kiếp hồng nhan
Nên chữ tình khắc vào lòng chung thuỷ

Ôi... hoa hồng... người là chân thiện mỹ
 Đã hiện ra trong ánh mắt yêu thương
 Ôi ...nơi đây nào khác một thiên đường
Hoa ngập cả đất trời vào hương sắc

Nàng ôm hoa khoé mi trào nước mắt
Lệ khẽ rơi vào những cánh hoa tươi
Như ai đã gieo hạt nảy tình người
Cánh hoa đã mang trong mình màu trắng

Ôi sao nỡ để yêu vào câm lặng
 Màu biệt ly lại đượm mối tình nồng
Bởi khi yêu đâu chỉ có màu hồng
 Mà tinh khiết trắng ngần như ngọc bạch

 Ôi niềm nhớ đã phai màu xa cách
 Cánh hồng ơi làm ta đến bên nhau
 Dẫu hồng kia có muôn sắc muôn màu
 Xin yêu chỉ yêu mình em màu trắng

 Ôi bao la trời xanh màu nắng
 Xuân đã về nơi ấy phải không em
 Anh ôm hôn lên bờ môi ngọt mềm
 Như sương đêm yêu cánh hồng da diết

Màu trắng kia đâu phải là màu chết
Màu cao thượng mà em đã yêu anh
Màu trái tim kết sợi chỉ mỏng manh
Buộc ta lại với một đời một nửa

Anh mong sao nụ hoa hông mau nở
Ngắt nhành hoa và khẽ nói yêu em

...............................................................................
Em hỏi anh chuyện tình hoa hồng trắng
Mắt em nhìn sâu thẳm đáy hồn anh
Ngỡ thời gian là sợi chỉ mong manh
Ta đem buộc vào tình duyên đôi lứa

Ta yêu nhau hoá nhớ thương thành lửa
Xa cách giận hờn còn đó những tàn tro
Cánh tay em ru giấc ngủ mơ hồ

Lặng yên nhé nghe chuyện tình anh kể.....................

Ai cũng biết màu trắng là màu của sự đau buồn chết chóc,nhưng mấy ai hiểu  đó là màu của tình yêu cao thượng chung thuỷ và cháy bỏng đâu, mong rằng tình yêu sẽ luôn đẹp như vậy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét