Ngày xửa , ngày xưa , hoa hồng chỉ có một màu đỏ thắm.......
Có một cô bé và một câu bé ở gần nhà nhau, chơi với nhau rất thân. Mỗi buổi sáng, cô bé ngồi trên chiếc xích đu nhỏ hát những bài hát dễ thương về ngôi làng của mình. Tiếng hát của cô bé vang lên tận trên núi đồi, thu hút lũ chim sẻ đến. Còn chú bé thì đứng bên cạnh đó, khẽ đẩy chiếc xích đu và mỉm cười. Nắng vàng sáng sớm soi lên mái tóc cậu, tóc cậu ánh lên những tia sáng bồng bềnh...
Vào mùa xuân, khi tuyết đã tan hết, bông hoa bên bờ suối đua nhau nở, thu hút lũ chim đi trú đông trở về, hai người cùng nhau ra bờ suối hái hoa và chơi đùa cùng lũ chim. Mùa hè, hai người rủ nhau ra sông câu cá. Mùa thu, khi những cánh lá vàng rơi, hai người lên rừng, nhặt những chiếc lá vàng rồi xếp thành hình những trái tim. Mùa đông, khi những cánh hoa tuyết bắt đầu rơi, cô bé, cậu bé rủ nhau ra bãi đất trống trước nhà cùng đùa giỡn với tuyết...
những
Và cứ thế, họ lớn lên bên nhau, đã trở thành những chàng trai, cô gái thanh tú, và họ yêu nhau từ khi nào. Mỗi ngày, chàng trai tặng cho cô gái một bông hồng đỏ thắm mà anh hái trong vườn nhà.
Cuộc sống êm đềm cứ tiếp tục, bỗng đến một ngày, nhà vua có lệnh bắt tất cả thanh niên đi lính vì có chiến tranh. Tất nhiên chàng trai cũng không ngoại lệ. Ngày ra đi, chàng trai hái 99 hoa hồng trong vườn nhà tặng cho cô gái. Cô gái khóc rất nhiều...
Khi chiến tranh kết thúc, các thanh niên trong làng trở về, duy chỉ có chàng trai không thấy đâu. Người ta bảo rằng anh ấy đã chết, nhưng cô gái không cho là như thế. Cô chạy ra đầu làng, đứng gọi tên anh. Tiếng cô vang vọng khắp nơi, nhưng đáp lại cũng chỉ là tiếng cô mà thôi. Có người thấy thế, nên an ủi cô:
Điều đó đã cho cô một hy vọng. Nhưng biết tìm đâu ra hoa hồng trắng đây chứ? Cô tìm kiếm khắp nơi, hỏi khắp tất cả mọi người cô gặp về hoa hồng trắng, nhưng không ai biết, . Sau bao tháng ngày lang thang khắp chốn, cô gái đành trở về làng cũ. Cô trở lại vườn hoa hồng của chàng trai tình yêu vĩnh cửu họ dành cho nhau...
năm xưa, cảnh xưa vẫn như thế, nhưng người xưa đã không còn. Tiếc thương vô hạn, cô ôm những bông hoa vào lòng mà khóc, mặc cho gai đâm vào da thịt đau nhói. Cứ thế, nước mắt của cô rơi xuống những cánh hoa, làm nhạt dần màu đỏ của hoa, và những bông hoa ấy trở nên trắng muốt. Bất chợt, cô gái nghe tiếng chàng trai gọi tên mình. Cô ngẩng mặt lên. Quả đúng, chàng trai đã trở về. Anh lại gần, ôm cô vào lòng và mỉm cười với cô. Hai người nắm tay nhau, và bay trên mây. Họ phiêu du khắp nơi, qua những cánh đồng, qua những dòng sông, những ngọn núi. Và những nơi họ bay qua đều mọc lên những bông hoa hồng trắng muốt, những bông hoa có sức sống mãnh liệt, tựa như tình yêu trong trắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét